Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010

Gì thì gì, cũng chờ tóc dài cái đã.

1. Bữa trước em bị lạc đường. Ờ mà phải lạc chi xa xôi, đi từ bến xe Miền Đông về nhà mà bị lạc đó nha. BXMĐ thì xa lạ gì với em đâu, em ra bến xe zìa quê hoài mờ. Nhưng em toàn đi xe buýt, không thì là đồng bào đồng chí chở em. Em mà được chở là lo lơ ngơ ngó trai hong ngó đường. Zậy nên mới có zụ lạc zô ziên lãng nhách này . Lơn tơn chạy từ nhà ra thì hổng có sao, tới chừng chạy zìa thì "vẽ hột đậu phộng". Em cứ chạy mãi Xô Viết NT , quẹo qua quẹo lại làm sao em thấy mình đang trên đường…quay lại bến xe. Hơ hơ. Em hoảng, lúc đó hơn 6h tối zồi, mắt mũi quáng gà zồi, quẹo tới quẹo lui thêm một hồi nữa em thấy mình đang trên đường đi lên…cầu Văn Thánh. Trời hỡi, đường gì mà lạ quắc zị nè trời, em tim đập chưn run hong biết quay chỗ nào là bờ nên tấp zô hỏi đường bác xe ôm. Nghe em hỏi đường zìa Minh Khai, bác trợn tròn mắt ngó em. Rồi cũng chỉ nha. Ờ con chạy thẳng đường này nè, qua cầu Thị Nghè là thấy MK rùi (chắc nghĩ trong bụng con nhỏ này sao ngu wá, đường dễ zị cũng hỏi ). Em dạ dạ thưa thưa, thank kiu vinamiu bác í xong chạy đi, bỗng em nghe một tiếng hét vang dội của bác í: “Trời ơi con nhỏ này chạy xe biển số 52 mà coi nó hỏi đường kìaaaaaaaaaaa”

Em là em mắc cỡ từ bữa đó tới bữa nay cũng chưa hết, thêm nữa zìa kể cho mấy chị em thì ai cũng bò lăn ra cười, còn mắng em sao mà ngu quá (mà công nhận em ngu thiệt ). Hic. Type ra đây mà mắc cỡ quá chừng à. Chắc phải đắp chục cái mặt nạ dưa leo mới đỡ thấy mắc cỡ quá. Híhí

2. Dạo này, bệnh ngoan ngày càng trầm trọng. Chắc phải thu xếp tiền nong nhà cửa chồng con cơm đùm cơm nắm đi bệnh viện nằm thôi . Chứ ngoan mãi thế này ai mà chịu được. Đã ngoan ngoãn dậy sớm đi học, lại ngoan ngoãn chép bài nghe giảng nghiêm túc (không nghe nhạc cũng không lôi sách riêng ra đọc rồi cười híhí một mình nữa). Thậm chí còn không thèm lôi điện thoại của chồng ra chun mũi trợn mắt chụp hình rồi cài làm hình nền nữa í chứ . Trưa nắng không về nhà là cun cút đi theo chồng, vợ cả, vợ hai và các con cháu kiếm chỗ nghỉ trưa. Có lịch họp là đi họp đàng hoàng nghiêm chỉnh, quyết không để mang tiếng phó bí thư mà thường xuyên trốn họp nữa . Ôi lại còn chăm chỉ học tiếng Anh, lôi truyện ra tập dịch, rồi lại còn tập thể dục để khỏe người và chóng buồn ngủ nữa. Ngoan đến mức có hôm thằng chồng mình nó ngạc nhiên đến mức quá khích, nó quăng sách quăng vở nhào tới sờ trán mình rồi cắn móng chưn bảo với các bà vợ khác "vợ út mình nó bịnh thiệt ta ơi !!!" Nói chung là sinh hoạt cực kì hoàn hảo (khen em điiiii) . Ôi, ôi, ôi, em ngoan thế này hoài ai mà chịu được nhờ em Tồ nhờ

Trời ơi sao mà khổ với cái bệnh ngoan của em quá đi à. Thiệt là nan giải quá đi à....Ai có cách gì chỉ dùm em với, chứ nó mà thành ngoan kinh niên thì chết em

3. Thiệt ra là đang ngồi làm bài Lịch sử VH Việt Nam í chứ. May mắn thay em là con người iu văn chương, iu cái đẹp, nên tất cả sách văn phổ thông em giữ hết, nên giờ mới có cái mà chọn lọc gõ lại, khỏi mất công vác mặt đi hỏi anh iu Google . Đang gõ lóc cóc thì nghe chị em nói chuyện điện thoại. Có anh nào bạn chị đang hỏi thăm em hay sao á. Nghe chị em cười cười Gì thì gì, cũng chờ tóc nó dài cái đã. Nó không đi bây giờ đâu.Tự nhiên cười một mình. Chị em lâu lâu cũng dễ thương ác. Hí.

Ừ. Gì thì gì, cũng chờ tóc em dài cái đã...

Thiệt ra là có gặp ai đâu, cũng lâu lắm rồi có gặp ai đâu. Cả thằng bạn thân đòi gặp đưa hộp socola từ hôm Tết tới giờ cũng chưa gặp. Ngoan bất thường như zậy đó, học từ sáng đến tối mờ mịt, rồi ba cái sinh hoạt chủ điểm giữa tháng, cuối tháng, lễ lớn, quý...Cuối tuần mà rảnh xíu lại lóc cóc theo anh đi những chỗ gần gần để góp kinh nghiệm, còn không có thời gian đi làm thêm nữa á. Thôi thì...

Gì thì gì, cũng chờ tóc em dài cái đã...

Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

Chuyện mùi

Không biết có đứa nhỏ nào kì cục giống mình không, chứ hồi mình còn bé, mình rất là thích rúc đầu vào nách mẹ rồi ngủ. Mẹ mình càng đẩy ra, bảo hôi lắm, khùng quá đi, tránh mẹ ra thì mình càng rúc đầu vào, bảo là thơm lắm, mẹ cho con ngửi tí đi, mẹ nhá Vừa rúc đầu vào nách vừa đút chân mình xuống dưới chân mẹ, trên thì thơm dưới thì ấm, mình ngủ ngon kinh khủng. Sáng nào mẹ dậy cũng than mỏi, la bài hãi bắt mình ngủ riêng mà ứ được. Vì cứ đêm đêm nhớ mùi mẹ mình lại ôm gối vào xin...ngửi nách

Khi mình lớn tí nữa, mẹ mình hay đi xa là mình ngủ với bà ngoại. Với bà ngoại thì hông có gối đầu lên tay rồi rúc vào nách được, vì ngoại già rồi, mình mà "manh động" thì ngoại chẳng ngủ được với mình. Vậy là mình cứ tụt dần dần xuống, úp mặt vào bụng, rồi sờ ti ngoại (giờ nhớ lại thấy mình nham nhở thiệt
). Thấy mình tụt dữ quá ngoại mình lại ủn mông mình lên, đánh cái đét vào mông mình, híhí. Nửa đêm mình lại tụt xuống, úp mặt vào bụng và...sờ ti Hai ngoại cháu cứ đẩy lên đẩy xuống như zậy suốt đêm. Mình ghiền mùi của ngoại hông kém gì mẹ, ôm ngoại ngủ còn được nghe mùi dầu xanh thơm thơm dịu dịu nữa kìa

Đến khi mình bị bắt ngủ một mình, thì mình ngủ úp. Ngủ úp, tức là ngủ nằm sấp vùi mặt xuống gối của mẹ mình, mũi cứ hít lấy hít để cái mùi quen thuộc, rồi cố gắng trấn an mình nhắm mắt lại ngủ rồi trời sẽ nhanh sáng. Vì nhát quá nên có khi mình còn dùng gối tấn thành một cái "pháo đài", nằm úp mặt và trùm mền kín mít cho đỡ sợ ma. Biết là ma nó cũng chẳng thèm sợ mấy cái gối, nhưng làm pháo đài như zậy thì coi như tự trấn an mình


Mình còn ghiền mùi của bố nuôi. Híhí. Nhớ có lần đọc tờ Áo Trắng, có cái tản văn Mùi của bố, kể về một cô bé cứ giặt áo cho bố, xếp áo xong cất vào tủ là đứng ngây người hít hà cái mùi dễ chịu...Mình ngạc nhiên lắm, vì sao mà giống mình quá, mình chẳng giặt áo nhưng lúc mình xếp quần áo cho bố nuôi thì mình rất là thích nằm lên quần áo. Thơm gì mà thơm quá. Hí hửng đem kể chuyện đó cho bố nghe, bố mình cười quá chừng. Bố mình bảo mồ hôi thì hôi rình chớ thơm gì đâu mà con thích ngửi. Nhưng mình vẫn thấy mùi đó rất đặc biệt, chỉ bố mình mới có, chứ có ai giống vậy nữa đâu.


Lại nhớ năm lớp 4, mình rất thích cô chủ nhiệm mình, cô Thanh Bình. Vì cô rất thơm, thơm đến mức mỗi khi cô đi ngang qua là mình lại hít thiệt sâu cái mùi của cô. Rồi đi học thêm ở nhà cô, mình cũng cầm cái dây buộc tóc của cô mà thắc mắc sao nó thơm quá
Nhà cô chỉ cách nhà mình 3 cái nhà, hồi mình được chọn đi thi kể chuyện thì tối nào cũng phải đến nhà cô để cô tập. Rụt rè mãi mình mới dám hỏi cô cái zụ mùi. Cô cốc đầu mình rồi bảo "Con nhỏ này đúng là tồ thiệt". Câu đó làm mình nhớ hoài, vì ai nghe mình thắc mắc cái zụ mùi cũng bảo mình tồ

Những năm sau này mình đi học, hông có cô chủ nhiệm nào mà mình ấn tượng bằng cô Thanh Bình hết, nên cái mùi của cô làm mình nhớ hoài. Mấy lần về nhà tót qua thăm cô cũng tò tò theo nghe mùi của cô. May quá, vẫn còn

Mới hồi năm nhất chớ đâu, mình đi chơi với thằng bạn thân. Nó đèo mình. Mình hoảng hốt la làng. Sao cái mùi của ông không giống hồi cấp 3 nữa? Nó hỏi, ủa sao không giống ? Mình nói hồi cấp 3 nó hay đèo mình về, mùi của nó không giống bây giờ, mình quen với mùi kia rồi, mùi bây giờ lạ lắm. Nó cũng kêu trời với mình luôn. Nhưng thiệt sự, mình thấy thằng bạn thân mình nó xa lạ làm sao í, khi mình không nghe được cái mùi quen thuộc của nó

Năm 12, lúc thầy mình kể chuyện Hoàng đế Napoleon khi thắng trận sắp trở về thường cho quân sĩ về trước dặn Hoàng hậu Joséphine rằng "Nàng đừng tắm, để ta được yêu mùi mồ hôi của nàng", thì mình ngồi ở dưới vênh mặt lên với nhỏ Mén. Đó, cũng có người kì quặc giống mình, thấy hông ?


Thiệt ra, mình thấy mình cũng đâu có kì quặc lắm đâu. Vì đó là cách mình nhận ra những người mình thương. Chỉ cần ngửi mùi, mình sẽ biết mùi đó của mẹ, của ngoại, của bố nuôi, của cô giáo hay của bạn thân. Ừ, chỉ cần được ngửi những mùi quen thuộc, mình sẽ thấy yêu thương và bình yên thật gần

*Nhân một buổi tối nói chuyện với cô Sóng Nhỏ về mùi

Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010

Điều còn ở lại

Đã có rất nhiều nước mắt và nụ cười cho những ngày vừa trôi qua. Đã có những tình yêu mới được hình thành bằng chai nước và bánh ú, bằng những ngón tay co duỗi ra hiệu qua kính xe...

Sao mà muốn những ngày này dừng lại mãi mãi. Những ngày ngó biển ngó trời ngó mây ngó núi trôi vùn vụt bên ngoài cửa kính. Ngó những nụ cười. Những phiên chợ xép. Những ngày ăn trưa ở một nơi và ăn chiều ở một nơi khác. Những ngày đong đưa ban công xứ lạ, một mình.

Sẽ nhớ cuộc sống "bầy đàn" này lắm. Nhớ những lúc ăn cơm phải mời mỏi cả miệng từ trên xuống dưới :"Dạ tao mời thằng chồng, mời con chị cả, chị 2, chị 3,... mời đến gái út, mời Bổ thận tráng dương, mời đồng hương đồng khói, mời cả nhà ăn cơm" Nhớ lúc nhận phòng mếu máo với cái vali nặng khủng khiếp, mấy bạn trai ga lăng xách dùm, 2 tay 2 cái chạy băng băng rồi le lưỡi thở. Nhớ những lúc papa đi kiểm tra xong là hong ngủ, dựng sòng bài bạc, cười rú lên giữa khuya như ma. Nhớ những lúc run run đứng hướng dẫn trước hơn 45 cặp mắt tròn xoe xảo quyệt. Nhớ ba chiếc xe tròn vo ì ạch vượt đèo mà tụi nó la hét chói lói, bảo bác lái xe vừa lái vừa múa con bướm với tụi nó. Nhớ vũ điệu K08 ĐHSG kinh dị đã làm cho các bạn Quảng Bình cười lăn và khóc thét. Nhớ những anh HDV zui tính và yểu điệu, rừng rú và nhõng nhẽo. Nhớ cả lời papa càu nhàu vì cái lục lạc ếch : "Con sao mà giống như con bò sữa quá, đi tới đâu là lục lạc kêu leng keng tới đó, thầy không ngủ được nè"

Tất nhiên cũng có những lúc cô đơn mênh mang cùng cực. Cũng có những lúc yếu đuối mềm lòng, mỏi gối chùn chân. Và trốn bạn trốn thầy đi khóc một mình. Nhưng không sao, chị 4inu đã nói "vì nước mắt cũng quý như nụ cười, nếu em biết yêu thương." Vậy nên không sao. Niềm vui và nỗi buồn cũng giống như nốt thăng và nốt trầm, có đủ nốt thì bản nhạc cuộc sống mới thú vị. Ai cũng sẽ có lúc thấy mình cô đơn với những nỗi niềm riêng. Chỉ tự dặn mình là không cô độc, vì còn có bạn bè và mọi người xung quanh. Chắc chắn là không sao mà

Và đi để biết mình thương sao mà thương một mảnh đất chưa quen. Biết mình yêu quý vô ngần sự yên bình mà mình đang có được. Xen giữa những lúa xanh, dừa xanh, làng nhỏ và chợ xép là những tấm bia căm thù, những nghĩa trang rộng mênh mang trắng xóa, nhắc mình nhớ về một thời xa xa đỏ lửa, nhớ những người đã nằm lại vĩnh viễn, tuổi hai mươi chưa tròn...

Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Thành cổ rộng sao đồng đội tôi nằm chật
Mỗi tấc đất là một cuộc đời có thật
Cho hôm nay tôi đến nghẹn ngào

Và đi để hăng hái đánh dấu vào bản đồ một vùng đất mới mà mình đã đến. Để lưu vào điện thoại những số taxi bắt đầu bằng mã vùng lạ. Đi để thử ốc luộc và sung muối, để biết Mường Lát hoa về trong đêm hơi, để thấy con cháu cô Mỵ với anh A Phủ đêm đêm vẫn vác gậy chọc thủng sàn nhà nhau. Đi để xóa nhòa khoảng cách Bắc Nam, để thấy nụ cười ở nơi nào cũng hồn hậu tươi rói

Điều còn ở lại, chỉ là tình yêu ngập tràn.