Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

Chuyện mùi

Không biết có đứa nhỏ nào kì cục giống mình không, chứ hồi mình còn bé, mình rất là thích rúc đầu vào nách mẹ rồi ngủ. Mẹ mình càng đẩy ra, bảo hôi lắm, khùng quá đi, tránh mẹ ra thì mình càng rúc đầu vào, bảo là thơm lắm, mẹ cho con ngửi tí đi, mẹ nhá Vừa rúc đầu vào nách vừa đút chân mình xuống dưới chân mẹ, trên thì thơm dưới thì ấm, mình ngủ ngon kinh khủng. Sáng nào mẹ dậy cũng than mỏi, la bài hãi bắt mình ngủ riêng mà ứ được. Vì cứ đêm đêm nhớ mùi mẹ mình lại ôm gối vào xin...ngửi nách

Khi mình lớn tí nữa, mẹ mình hay đi xa là mình ngủ với bà ngoại. Với bà ngoại thì hông có gối đầu lên tay rồi rúc vào nách được, vì ngoại già rồi, mình mà "manh động" thì ngoại chẳng ngủ được với mình. Vậy là mình cứ tụt dần dần xuống, úp mặt vào bụng, rồi sờ ti ngoại (giờ nhớ lại thấy mình nham nhở thiệt
). Thấy mình tụt dữ quá ngoại mình lại ủn mông mình lên, đánh cái đét vào mông mình, híhí. Nửa đêm mình lại tụt xuống, úp mặt vào bụng và...sờ ti Hai ngoại cháu cứ đẩy lên đẩy xuống như zậy suốt đêm. Mình ghiền mùi của ngoại hông kém gì mẹ, ôm ngoại ngủ còn được nghe mùi dầu xanh thơm thơm dịu dịu nữa kìa

Đến khi mình bị bắt ngủ một mình, thì mình ngủ úp. Ngủ úp, tức là ngủ nằm sấp vùi mặt xuống gối của mẹ mình, mũi cứ hít lấy hít để cái mùi quen thuộc, rồi cố gắng trấn an mình nhắm mắt lại ngủ rồi trời sẽ nhanh sáng. Vì nhát quá nên có khi mình còn dùng gối tấn thành một cái "pháo đài", nằm úp mặt và trùm mền kín mít cho đỡ sợ ma. Biết là ma nó cũng chẳng thèm sợ mấy cái gối, nhưng làm pháo đài như zậy thì coi như tự trấn an mình


Mình còn ghiền mùi của bố nuôi. Híhí. Nhớ có lần đọc tờ Áo Trắng, có cái tản văn Mùi của bố, kể về một cô bé cứ giặt áo cho bố, xếp áo xong cất vào tủ là đứng ngây người hít hà cái mùi dễ chịu...Mình ngạc nhiên lắm, vì sao mà giống mình quá, mình chẳng giặt áo nhưng lúc mình xếp quần áo cho bố nuôi thì mình rất là thích nằm lên quần áo. Thơm gì mà thơm quá. Hí hửng đem kể chuyện đó cho bố nghe, bố mình cười quá chừng. Bố mình bảo mồ hôi thì hôi rình chớ thơm gì đâu mà con thích ngửi. Nhưng mình vẫn thấy mùi đó rất đặc biệt, chỉ bố mình mới có, chứ có ai giống vậy nữa đâu.


Lại nhớ năm lớp 4, mình rất thích cô chủ nhiệm mình, cô Thanh Bình. Vì cô rất thơm, thơm đến mức mỗi khi cô đi ngang qua là mình lại hít thiệt sâu cái mùi của cô. Rồi đi học thêm ở nhà cô, mình cũng cầm cái dây buộc tóc của cô mà thắc mắc sao nó thơm quá
Nhà cô chỉ cách nhà mình 3 cái nhà, hồi mình được chọn đi thi kể chuyện thì tối nào cũng phải đến nhà cô để cô tập. Rụt rè mãi mình mới dám hỏi cô cái zụ mùi. Cô cốc đầu mình rồi bảo "Con nhỏ này đúng là tồ thiệt". Câu đó làm mình nhớ hoài, vì ai nghe mình thắc mắc cái zụ mùi cũng bảo mình tồ

Những năm sau này mình đi học, hông có cô chủ nhiệm nào mà mình ấn tượng bằng cô Thanh Bình hết, nên cái mùi của cô làm mình nhớ hoài. Mấy lần về nhà tót qua thăm cô cũng tò tò theo nghe mùi của cô. May quá, vẫn còn

Mới hồi năm nhất chớ đâu, mình đi chơi với thằng bạn thân. Nó đèo mình. Mình hoảng hốt la làng. Sao cái mùi của ông không giống hồi cấp 3 nữa? Nó hỏi, ủa sao không giống ? Mình nói hồi cấp 3 nó hay đèo mình về, mùi của nó không giống bây giờ, mình quen với mùi kia rồi, mùi bây giờ lạ lắm. Nó cũng kêu trời với mình luôn. Nhưng thiệt sự, mình thấy thằng bạn thân mình nó xa lạ làm sao í, khi mình không nghe được cái mùi quen thuộc của nó

Năm 12, lúc thầy mình kể chuyện Hoàng đế Napoleon khi thắng trận sắp trở về thường cho quân sĩ về trước dặn Hoàng hậu Joséphine rằng "Nàng đừng tắm, để ta được yêu mùi mồ hôi của nàng", thì mình ngồi ở dưới vênh mặt lên với nhỏ Mén. Đó, cũng có người kì quặc giống mình, thấy hông ?


Thiệt ra, mình thấy mình cũng đâu có kì quặc lắm đâu. Vì đó là cách mình nhận ra những người mình thương. Chỉ cần ngửi mùi, mình sẽ biết mùi đó của mẹ, của ngoại, của bố nuôi, của cô giáo hay của bạn thân. Ừ, chỉ cần được ngửi những mùi quen thuộc, mình sẽ thấy yêu thương và bình yên thật gần

*Nhân một buổi tối nói chuyện với cô Sóng Nhỏ về mùi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét