Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2010

Đàn ông ngồi chợ

Mỗi sáng đi chợ sớm, mình hay ghé mua rau của một chú đứng tuổi. Không phải vì tiện đường, vì chú ngồi tách biệt với khu hàng rau hàng cá, muốn mua giúp chú thì mua xong phải đi ngược lên mua cá. Cũng không phải vì chú bán rẻ, vì mình nấu ăn có một mình, mua ít xỉn, có chăm chăm mua rẻ cũng đâu rẻ được bao nhiêu. Chỉ vì thấy tồi tội, thương thương. Ừ, trước giờ con bé dở hơi là mình luôn luôn mềm lòng trước những người đàn ông chạy chợ.


Hồi đó khu tập thể nhà mình cũng có một chú làm nghề bán đậu đường ở chợ. Buổi sáng chú đi từ sớm, thỉnh thoảng lại chạy về nhà lấy thêm hàng phụ vợ hay đón con ở trường. Rồi tối mịt ở chợ kiểm hàng đóng cửa xong xuôi mới về nhà. Chú hiền và ít nói, một vài lúc hiếm hoi chú ở nhà thì cũng chỉ lặng lẽ uống trà hoặc chơi cờ tướng với bạn. Chú chạy một chiếc xe Cub cũ, tiếng máy kêu tạch tạch không lẫn vào đâu được, và mình biết được chú đi về là qua tiếng xe quen thuộc. Có những đêm mẹ dắt em Bin về quê ngoại, còn ba mình thì đi nhậu về rất khuya mà quên mất đứa con gái nhỏ sợ ma đang một mình ở nhà, mình thường "canh me" tiếng xe của chú. Dù đang trùm mền kín mít và nhắm tịt mắt, chỉ cần nghe tiếng xe loáng thoáng đầu hẻm là mình bật dậy, nhào ra cửa sổ và mếu máo gọi chú. Chú sẽ ngừng xe rồi nhẹ nhàng nói với mình: "Ba vẫn chưa về ha con? Thôi con qua nhà ngủ với con chú đi, rồi chút nữa ba con về chú nói ba đón con" Mình chỉ đợi có thế thôi là thở phào nhẹ nhõm tót xuống giường, khóa cửa, đi qua nhà chú ngủ ké cho đến khi ba mình nửa đêm lè nhè hơi rượu qua đón mình về.



Với mình ngày nhỏ, chú hàng xóm và tiếng xe máy quen thuộc là cứu cánh của những đêm yếu bóng vía phập phồng không dám ngủ. Và ấn tượng về người chú hiền từ ấy sâu đậm đến nỗi sau này lớn lên, lúc nào mình cũng băn khoăn trước những người đàn ông ngồi chợ. Mình có cảm giác nếu được quyền chọn lựa, họ sẽ không bao giờ đặt mình vào nghiệp buôn gánh bán bưng, cái nghiệp mà vốn được mặc định cho những người phụ nữ. Nơi này đâu phải dành cho họ? Và cái điềm đạm thâm trầm cố hữu của họ sẽ làm sao với những cò kè bớt một thêm hai ở chợ búa xô bồ ? Những lúc vô tình thấy chú bán rau cười hiền và khó xử với từng đồng mặc cả sít sao của một bà khách, mình rất xót xa. Giữa những chị bán hàng liến thoắng mời chào luôn miệng, hễ vãn khách là túm tụm buôn chuyện rồi cười ha hả với nhau, từng nét chau mặt, từng cái cúi đầu im lặng rít thuốc của chú trở nên cô đơn lạ kì.



Vậy nên dù ngược đường, sáng nào mình cũng cố tạt qua mua giúp chú ít rau, và chẳng bao giờ nỡ mặc cả. Biết đâu những bó rau nho nhỏ của mình sẽ giúp chú sớm tan buổi chợ về nhà, im lặng bên bàn cờ tướng quen thuộc hay thú tiêu khiển đàn ông nào đó, có thể chú sẽ thấy thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Và chính mình cũng vui vui vì suy nghĩ đó. Chị mình hay lắc đầu ca cẩm vì cái hành động “đi ngược đường” lạ lùng của mình, lúc đó mình chỉ biết cười trừ. Biết làm sao bây giờ, khi mình đã quen dùng cảm tính như thế rồi… :)

Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

Xe buýt, Sở thú, Trốn học, Ăn hàng, Đọc sách, Đi bộ, Nghe nhạc, Ngủ và Mơ.

Một buổi sáng không phải cuối tuần, tôi dậy sớm. Được mặc định trong đầu là hôm nay mình sẽ đi sở thú, thế là tôi đánh răng rửa mặt, soạn vài thứ bỏ vào ba lô và đi sở thú.

Tôi bỏ vào ba lô thêm một vài quyển sách, máy ảnh, một túi sữa tươi, một gói bánh quy mặn và một chai nước to. Trong ba lô có sẵn mấy vỉ Xylitol, son dưỡng môi, khăn giấy ướt, khăn giấy khô, giấy thấm dầu, sổ tay, máy nghe nhạc, một hũ muối tôm nhỏ, và tất nhiên là tiền. Tôi là con gái 100%, ăn hàng như giặc, vì thế hũ muối tôm luôn luôn hiện diện trong ba lô thì cũng dễ hiểu thôi.

Tôi mặc một cái áo phông đơn giản và mang đôi giày thể thao dễ chịu nhất. Ban đầu tôi nghĩ là tôi sẽ mặc một cái váy thướt tha dài quá mắt cá, nó thích hợp cho việc leo xe buýt đi thăm sở thú. Nhưng cuối cùng tôi thấy là mình không có một cái váy nào dài cỡ đó. Nên tôi lại mặc quần bò, áo phông như khi đi học. Sau đó mua một ổ bánh mì, tôi đi bộ ra trạm xe buýt và leo lên chiếc xe buýt đầu tiên mình nhìn thấy, không cần biết có phải nó đi qua sở thú hay không. Xét cho cùng, mọi con đường đều dẫn đến La Mã.

Tôi vừa gặm bánh mì vừa nghe bác tài xế văng tục liên hồi. Đèn đỏ, chửi. Đèn xanh nhưng kẹt xe, chửi. Quá nhiều xe máy choán đường, chửi...Bác tài xế này làm tôi nhớ đến một bác tài xế xe buýt khác mà tôi gặp ở bến xe khi về nhà. Lúc đó trời mờ sáng, có một cô gái xách theo một con gà, ngơ ngác đi qua đầu xe buýt. Con gà vụt khỏi tay cô gái, lao xuống đường, và chiếc xe buýt cán qua nó. Cô gái khóc điếng ngắt, hoảng hốt gào lên "Trời ơi, mẹ ơi, sao bác không tránh con gà giúp cháu..." Và bác tài xế thì văng tục từng tràng, còn cô tiếp viên thò hẳn đầu ra ngoài để sỉ vả, để mắng cô gái ngơ ngác và ngốc nghếch.

Còn tôi, tôi nhớ là mình đã bước xuống xe, quay lưng về phía con gà và cô gái, vừa đi vừa khóc. Tôi lại nhớ chuyện năm tôi lớp 2, mẹ tôi mua về một con ngỗng để chuẩn bị làm giỗ. Trong ba ngày con ngỗng ở nhà tôi, tôi cho nó ăn, thì thầm thậm thụt với nó, đêm đêm rón rén xem nó ngủ chưa. Và sáng hôm đám giỗ, khi nhìn mẹ tôi làm thịt nó, tôi cũng gào lên hốt hoảng hệt như thế. Thậm chí tôi còn không đụng đến thịt ngỗng trong bữa giỗ, và lén mẹ chôn một miếng gan của nó, ghi ngày giỗ của nó vào sổ tay. Tôi cũng chôn cất và ghi ngày giỗ giống như thế với những con dế tôi đã từng chơi, con bửa củi bố nuôi bắt cho tôi. Tôi đã rất nhớ con ngỗng, con dế, con bửa củi...rất nhiều ngày sau khi chôn chúng. Thầy tôi và một vài người khác đã từng nói, tôi là một đứa dư thừa nhạy cảm và dễ bị tổn thương quá mức cần thiết. Như thế thì sẽ khổ.

Một tràng văng tục líu lo cắt ngang dòng suy nghĩ về con gà, con ngỗng và cái sự "sẽ khổ" của tôi. Và cô tiếp viên mặc váy xanh, mang tất da vàng ệch đến quá đầu gối cũng hào hứng thò đầu khỏi cửa xe, hòa giọng với bác tài xế chửi một người đi xe máy. Đầu ong ong vì nghe chửi nhiều quá, bánh mì tôi cũng đã gặm xong, thế là tôi xuống trạm gần nhất. Chẳng qua là mẹ nuôi tôi đã dạy, con gái không được vừa đi vừa ăn ngoài đường nên tôi đã leo lên xe buýt để ăn, giờ ăn xong rồi thì tôi leo xuống.

Nào, bây giờ thì đi sở thú.


Một chiếc xe buýt khác chạy tới. Chắc chắn là nó sẽ đưa tôi đến sở thú. Không phải vì nó treo cái biển "Tôi sẽ đưa em Tồ xinh đi sở thú", mà vì tôi đã biết lịch trình của nó từ trước. Bên cạnh sở thú có một cái Bảo tàng lịch sử, một cái đền thờ vua Hùng, 2 cái đó tôi đều đã đi tham quan và viết bài thu hoạch để kiếm điểm rèn luyện rồi. Bác Hồ dạy tôi là cháu ngoan thì phải tỏ tường sử nước nhà, nên tôi làm theo lời Bác rất nghiêm chỉnh.

Xe buýt thả tôi ở trạm, tôi đi bộ qua một ngã tư, vào cổng và mua vé tham quan. Dù đã đi Bảo tàng lịch sử và đền thờ vua Hùng vài lần, nhưng từ năm 5 tuổi đến giờ, tôi chưa bao giờ thăm lại sở thú. Khách tham quan đa phần là khách du lịch và trẻ con đi cùng với gia đình. Tôi nghĩ mình phải làm sao cho giống trẻ con mà không đi kèm với gia đình. Thế là từ lúc này trở đi, tôi là trẻ con trốn nhà đi tìm hiểu thiên nhiên.

Tôi dùng răng cắn gói bánh quy mặn và nhai nhóp nhép. Mẹ nuôi tôi có dặn là không vừa đi vừa ăn ở ngoài đường, nhưng mẹ không dặn tôi là không được vừa đi vừa nhai bánh quy mặn trong sở thú. Thế nên tôi cứ nhai. Đi ngang qua chuồng dê, tôi hỏi khe khẽ: Nhai bánh quy không, bạn hiền ? Hỏi thế thôi, chứ tụi nó mà gật đầu bảo tụi nó muốn ăn thì chắc tôi sẽ té xỉu ngay tại đó và về nhà bằng xe cấp cứu mất.

Lật đật rời khỏi chuồng dê vì tôi rất sợ xe cấp cứu, tôi đi thăm chuồng cọp. Con cọp ốm nhom và xơ xác. Tôi nghĩ ngay đến bài Nhớ rừng của Thế Lữ, thế là lôi giấy bút ra, viết lại hai khổ đầu, gấp máy bay và quẳng vào tặng nó. Tôi còn chúc nó sớm được về nhà, và hào phóng tặng cho nó một nửa cái bánh quy. Tặng xã giao vậy thôi, chứ tôi biết nó muốn thịt cái con nhỏ đang đứng cầm gói bánh quy hơn, nên tôi cũng nhanh chân vọt lẹ. Hê hê...

Sau đi thăm một vài chuồng các con khác nữa, tôi bỗng đứng sựng lại và không biết mình vào đây để làm gì. Tôi hoảng hốt. Vì hôm nay chắc chắn là tôi phải đi học, không phải đi sở thú mời cọp với dê ăn bánh quy. Cơn hốt hoảng qua đi thì tôi mới nhớ ra là tại trời nóng quá, nên tối qua trước khi đi ngủ tôi đã quyết định sẽ đi tránh nóng. Thôi thì đã vào đây rồi, trời rất là mát, không khí không thơm lắm nhưng cũng không quá hôi, thế là tôi kiếm chỗ đọc sách.

Tôi cầm theo cuốn Đồi thỏ và Gió qua rặng liễu. Đều là sách thiếu nhi. Xin thề là sáng nay tôi bốc đại trong giá sách nhé, nhưng nó quá chừng liên quan đến khung cảnh tôi đang ngồi. Đọc sách thiếu nhi giữa một khung cảnh vô cùng thiếu nhi như thế này thì thật là thích.

Đọc hết cuốn Gió qua rặng liễu và non nửa cuốn Đồi thỏ, uống hết túi sữa tươi và nửa chai nước, ngắm một đám con nít tiểu học đi theo anh hướng dẫn viên cầm loa nói ồm ồm và đi ngang qua mình đến 3 lần thì tôi đứng dậy. Vươn vai, ngoáy mông, lấy khăn giấy ướt lau mặt, quẹt lại son dưỡng, tôi quyết định kết thúc chuyến tham quan sở thú.

Sực nhớ là cái máy ảnh từ sáng đến giờ chưa được ra ngoài, nên tôi lôi nó ra chụp ngẫu nhiên vài kiểu. Tôi cứ vừa đi ra cổng vừa chụp liên tục liên tục, đến ngay khu đền Hùng và chụp cái cuối cùng cho đám vạn thọ là tấm hình thứ 235. Một con số thật đẹp. Cười hê hê khoái chí, tôi quyết định không đi xe buýt nữa. Tôi vẫn rất miễn cưỡng khi chọn xe buýt để đi đâu đó. Thật không thoải mái chút nào.

Vậy là tôi đi bộ, vừa đi vừa ngó nghiêng các thứ bên đường, phớt lờ các bác xe ôm chớp chớp mắt, hú hú và vẫy tay liên tục. Thôi đóng vai trẻ con trốn nhà đi tìm hiểu thiên nhiên, tôi nhận kịch bản "Gái quê lên tỉnh". Là gái quê thì không đeo ba lô, mà phải ôm trước bụng (trong phim tôi toàn thấy thế). Vậy nên tôi ôm cứng cái ba lô trước bụng. Đi vừa đủ mỏi chân thì tôi đến công viên trung tâm. Ngay lúc đó cơn thèm ăn vặt cũng nổi lên, tôi mua một bọc xoài cóc ổi, lôi muối tôm ra ngồi duỗi chân ăn trưa.

Tôi ăn rất ngon lành. Chấm mút nhiệt tình. Nhưng mắt không ngừng kín đáo láo liên. À, có một bạn (chắc là sinh viên) ngồi cách tôi một quãng nhỏ, cứ tợp một ngụm cafe thì nhìn lén tôi một cái. Tôi đếm đủ 5 lần thì quyết định nhìn bạn í, rồi nhe răng cười duyên dáng, dứ dứ miếng xoài, mời. Bạn ấy tròn xoe mắt, lắc đầu nguầy nguậy xong rồi ôm ly cafe te te bỏ đi. Có lẽ sợ bị mời nữa. Hehe, đây nói cho mà biết nhé, có ngồi nữa đây cũng cóc mời...Mời hết thì lấy gì mà ăn nhỉ ? Tôi đâu có dại trai dữ zậy....

Sau đó tôi quyết định ngồi đọc cho xong quyển Đồi thỏ.

Nó là một quyển truyện dày, nên khi đọc xong nó tôi vô cùng mỏi lưng, mỏi mông, mỏi tay, mỏi mắt...Tôi đứng lên, lại vươn vai và ngoáy mông, lau lần lượt khăn ướt và khăn khô lên mặt, uống nước tiếp tục đi bộ về nhà. Vừa đi vừa nghe nhạc. Nhạc lúc nào cũng để random, và nhảy tưng tưng từ Lemon Tree qua Bài ca Trường Sơn, Mẹ ru con, Love to be loved by you, Rêu phong, Bèo dạt mây trôi, Hai con thằn lằn con, Dont matter và cái gì gì đó tùm lum tào lao thiên tặc. Playlist của tôi tận gần 300 bài đủ các thể loại, mà não tôi thì ngày càng nhũn dần, nên không còn nhớ nhiều nữa.

Về đến nhà, tôi bảo với chị tôi rằng tôi đã đi học rất ngoan nguyên một ngày hôm nay. Chị tôi cười mãn nguyện. Tôi bật máy, online như một thói quen, kể cho một đứa bạn nghe là tôi đã đi sở thú một mình. Nó chửi tôi điên và rảnh. May quá, cuối cùng tôi đã tìm được từ khóa. Điên và Rảnh. Cũng cười mãn nguyện như chị tôi, tôi đi ngủ.

Đó là một giấc ngủ dài, và đến giờ tôi vẫn chưa tỉnh.

Thứ Tư, 7 tháng 4, 2010

Xúc động sảng

Hôm bữa lơ ngơ treo cái status : Yêu chồng như yêu con , thì bạn Thằn Lằn chồng mình (thông cảm, cái số đa phu, nên phải đặt nick cho mấy bạn chồng để dễ phân biệt, hehe) bản nhảy zô buzz mình cái rầm. Xong bạn ngồi mắng mình te tua oách xà lách. Tui nghe tụi nó nói mới cắt tóc nữa hả. Sao tui mới nghỉ học có mấy bữa mà mấy người làm cái chuyện gì khùng dữ zị. Chồng ơi tại em buồn, huhu. Buồn buồn cái con khỉ. Buồn thì nói tui chở đi chơi, uống trà sữa. Ăn no cứ cắt tóc quài. Huhu, chồng mà nói nữa là em khóc á, em hứa là em không cắt nữa mà. Hứa hứa hứa quài, mà thấy cắt cắt cắt quài...

Chiều trốn học ra căntin ăn sữa chua thì gặp bạn Thằn Lằn đi học (bạn học khác lớp mờ). Tội, bạn bịnh cả tháng nên ốm thấy thương, y chang như con còng gió (hong biết bạn có mò zô bạn đọc hông nữa hehe). Bạn liếc mình một cái muốn trầy mặt, xong bạn lấy tay vò vò đầu mình, mở miệng tính chửi mình tiếp. (1,2,3...mếu). Bạn ngậm miệng lại, thôi. Rồi bạn tình tang đi mua bánh tráng trộn an ủi, hơhơ...

Lúc mà bạn Thằn Lằn bản nhảy zô mắng mình á, mình xúc động ghê luôn. Vì sao biết hôn ? Vì hồi năm nhứt nhìn bạn chảnh bà cố, đâu có nghĩ mình sẽ chơi được zới bạn, còn gọi bạn là chồng đầy thương iu, híhí. Bi giờ bạn hông chảnh mà bạn điệu, bạn là con trai mà đi học còn chói chang bông hẹ hơn mình (bữa nào rình chụp hình post cho coi). Thiệt ra chơi rồi, hiểu tính rồi thì biết bạn thiệt thà dễ mến. Bởi zậy lâu lâu bạn làm mình xúc động sảng như zầy nè. Thương ghê là

Hổm rày hay nhớ bạn Hiệp sĩ say. Nhớ rất là không dưng nhé. Bạn Hiệp sĩ với cụ Bùi chơi zí mình từ hồi lớp 8. Lúc đó mới chuyển trường nên mình bị xa cách, mình cóc có thèm nói chuyện với ai. Đùng 1 cái mình làm bài 15' Anh văn có 3 điểm hà, nên mình buồn điên đảo luôn. Cụ Bùi thấy tội hay sao ớ, rủ đi học AV chung, thì thôi ham zui cũng đi. Đi rồi chơi, rồi thân. Bạn Hiệp sĩ say hồi đó bị kêu là "2 sấy mồng gà", vì cái đầu bạn cắt kiểu chi mà nhìn y chang con gà, mình ngồi sau lưng hay lấy cây viết chọc chọc ngoáy ngoáy, rồi cười hắc hắc híhí. Bạn vừa thông minh vừa ngô ngố, hay hay.Hồi đó bạn Hiệp sĩ với cụ Bùi, cậu Hỷ với Vũ hay xuống nhà mình chơi nhứt. Xuống hoài. Nói chuyện ba láp ba xàm mà nói hoài không hết, zậy mà giờ có khi cụ Bùi nhảy zô chat mấy câu là hết biết nói gì. Haiz haiz

Ờ quên, quay lại chủ đề nhớ bạn Hiệp sĩ say. Bạn cũng vào SG đi học như mình nè. Và bạn bị cái gì mà khoa học gọi là xì trét ớ. Rồi bạn bỏ zìa quê mất tiêu. Lúc đó mình nghe mà mình xót xót sao á. Vì bạn học giỏi, và chắc chắn bạn không phải là thằng con trai yểu xìu. Vậy mà bạn không vượt qua được khủng hoảng tâm lý. Mấy lần về nhà chơi, nói chuyện với bạn mà cứ muốn ôm bạn một cái thiệt tình (mình bị bệnh cuồng ôm, bà con thông cảm) . Không dám nói gì nhiều, chỉ sợ bạn mặc cảm, cả lớp (trừ mấy đứa con gái lấy chồng, chỉ có mình bạn ở nhà). Sau cùng bạn quyết định đi nghĩa vụ. Mình buồn hiu hắt. Mặc dù bi giờ hông có thân zới bạn nhiều như hồi đó, nhưng ấn tượng về một thằng bạn chân chất, tốt bụng và dễ chơi thì hông có thay đổi. Hôm bữa mở YM nhìn cái nick xám ngoét của bạn, tự nhiên thấy nhớ. Rồi nhắn vài cái off mess lâm li bi đát cho bạn mà biết chắc là bạn không đọc được vì ở đó ko net ko điện thoại (đại loại như ngày nào tao cũng quẹt nước mắt ngó chân trời xa thẳm đợi mày về, ngoài trời mưa đan giăng giăng còn trong này tao đang ngồi đan cho mày cái áo, mỗi lần tao thấy tấm hình mày chưng ở đầu giường là tao thở dài, lòng trĩu nặng ưu tư...). Ôi, mình thiệt là sến quá đó mà...

Ủa mà có ai thắc mắc cái zụ nick name Hiệp sĩ say của bạn hông zị? Đơn giản, quá đơn giản. Tía bạn tên...Hiệp, nhà bạn hồi đó có nấu rượu nên cái tên này của bạn ra đời. Hehe. Hồi đó kêu bạn như zầy là bị bạn cốc lủng đầu, đau lắm. Bi giờ có kêu cũng hông có ai cốc đầu mình nữa. Nhớ ghê là

Đấy đấy, lại xúc động sảng rồi...

Thực ra một phần là vì cái off mess xưa lơ xưa lắc này nè, tự nhiên ở đâu mình lôi ra:

số 1 (10/5/2009 11:49:07 PM): ngủ ngon nha bà
số 1 (10/5/2009 11:49:31 PM): tui thương bà nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu
số 1 (10/5/2009 11:49:37 PM): nhiu đó là đủ nhìu chưa bà
số 1 (10/5/2009 11:49:40 PM): heheh


Rồi mình ngồi mình nhớ nhớ. Nhớ vài (đúng hơn là vô vàn) những chuyện cấp 3 cảm động. Rồi nhớ bạn mình gần 11h khuya chạy từ dưới Âu Cơ lên trên này chỉ để đưa cho mình ổ bánh mì, dù mình mắng nó té tát, mặt mũi nhăn hí vì vừa ghét vừa bực mình đuổi nó zìa, nhưng mình thừa nhận là vừa bực mình vừa cảm động í nhé. Thật sự cảm động í nhé. Đồ ngốc tử...


Ờ thì vì mình bị cái bệnh thích đọc những thứ mình đã từng lưu lại, như lưu bút, những đoạn chat, off mess...lúc giữa khuya nên cái bịnh xúc động sảng giữa khuya cũng thường thôi. Nhưng mà nó cũng hay, và ấm nữa, giữa những ngày "gió thổi lòng xao xác" như thế này (chữ của chị 4inu)

Cảm ơn nhé, các zai của mình.Cả zai cũ và zai mới


Muốn bùng học đi chơi với bạn Gàn và các zai wớ ờ.


Do tác dụng của tách cafe đen đặc như kênh Nhiêu Lộc lúc đầu hôm, mình ngủ không được. Đã bắt đầu "giống người" rồi đấy, đã bắt đầu không ngủ được vì uống cafe rồi đấy, sợ chưa...

Cái đồ họ Ngụy, tên Biện.

Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010

Gì thì gì, cũng chờ tóc dài cái đã.

1. Bữa trước em bị lạc đường. Ờ mà phải lạc chi xa xôi, đi từ bến xe Miền Đông về nhà mà bị lạc đó nha. BXMĐ thì xa lạ gì với em đâu, em ra bến xe zìa quê hoài mờ. Nhưng em toàn đi xe buýt, không thì là đồng bào đồng chí chở em. Em mà được chở là lo lơ ngơ ngó trai hong ngó đường. Zậy nên mới có zụ lạc zô ziên lãng nhách này . Lơn tơn chạy từ nhà ra thì hổng có sao, tới chừng chạy zìa thì "vẽ hột đậu phộng". Em cứ chạy mãi Xô Viết NT , quẹo qua quẹo lại làm sao em thấy mình đang trên đường…quay lại bến xe. Hơ hơ. Em hoảng, lúc đó hơn 6h tối zồi, mắt mũi quáng gà zồi, quẹo tới quẹo lui thêm một hồi nữa em thấy mình đang trên đường đi lên…cầu Văn Thánh. Trời hỡi, đường gì mà lạ quắc zị nè trời, em tim đập chưn run hong biết quay chỗ nào là bờ nên tấp zô hỏi đường bác xe ôm. Nghe em hỏi đường zìa Minh Khai, bác trợn tròn mắt ngó em. Rồi cũng chỉ nha. Ờ con chạy thẳng đường này nè, qua cầu Thị Nghè là thấy MK rùi (chắc nghĩ trong bụng con nhỏ này sao ngu wá, đường dễ zị cũng hỏi ). Em dạ dạ thưa thưa, thank kiu vinamiu bác í xong chạy đi, bỗng em nghe một tiếng hét vang dội của bác í: “Trời ơi con nhỏ này chạy xe biển số 52 mà coi nó hỏi đường kìaaaaaaaaaaa”

Em là em mắc cỡ từ bữa đó tới bữa nay cũng chưa hết, thêm nữa zìa kể cho mấy chị em thì ai cũng bò lăn ra cười, còn mắng em sao mà ngu quá (mà công nhận em ngu thiệt ). Hic. Type ra đây mà mắc cỡ quá chừng à. Chắc phải đắp chục cái mặt nạ dưa leo mới đỡ thấy mắc cỡ quá. Híhí

2. Dạo này, bệnh ngoan ngày càng trầm trọng. Chắc phải thu xếp tiền nong nhà cửa chồng con cơm đùm cơm nắm đi bệnh viện nằm thôi . Chứ ngoan mãi thế này ai mà chịu được. Đã ngoan ngoãn dậy sớm đi học, lại ngoan ngoãn chép bài nghe giảng nghiêm túc (không nghe nhạc cũng không lôi sách riêng ra đọc rồi cười híhí một mình nữa). Thậm chí còn không thèm lôi điện thoại của chồng ra chun mũi trợn mắt chụp hình rồi cài làm hình nền nữa í chứ . Trưa nắng không về nhà là cun cút đi theo chồng, vợ cả, vợ hai và các con cháu kiếm chỗ nghỉ trưa. Có lịch họp là đi họp đàng hoàng nghiêm chỉnh, quyết không để mang tiếng phó bí thư mà thường xuyên trốn họp nữa . Ôi lại còn chăm chỉ học tiếng Anh, lôi truyện ra tập dịch, rồi lại còn tập thể dục để khỏe người và chóng buồn ngủ nữa. Ngoan đến mức có hôm thằng chồng mình nó ngạc nhiên đến mức quá khích, nó quăng sách quăng vở nhào tới sờ trán mình rồi cắn móng chưn bảo với các bà vợ khác "vợ út mình nó bịnh thiệt ta ơi !!!" Nói chung là sinh hoạt cực kì hoàn hảo (khen em điiiii) . Ôi, ôi, ôi, em ngoan thế này hoài ai mà chịu được nhờ em Tồ nhờ

Trời ơi sao mà khổ với cái bệnh ngoan của em quá đi à. Thiệt là nan giải quá đi à....Ai có cách gì chỉ dùm em với, chứ nó mà thành ngoan kinh niên thì chết em

3. Thiệt ra là đang ngồi làm bài Lịch sử VH Việt Nam í chứ. May mắn thay em là con người iu văn chương, iu cái đẹp, nên tất cả sách văn phổ thông em giữ hết, nên giờ mới có cái mà chọn lọc gõ lại, khỏi mất công vác mặt đi hỏi anh iu Google . Đang gõ lóc cóc thì nghe chị em nói chuyện điện thoại. Có anh nào bạn chị đang hỏi thăm em hay sao á. Nghe chị em cười cười Gì thì gì, cũng chờ tóc nó dài cái đã. Nó không đi bây giờ đâu.Tự nhiên cười một mình. Chị em lâu lâu cũng dễ thương ác. Hí.

Ừ. Gì thì gì, cũng chờ tóc em dài cái đã...

Thiệt ra là có gặp ai đâu, cũng lâu lắm rồi có gặp ai đâu. Cả thằng bạn thân đòi gặp đưa hộp socola từ hôm Tết tới giờ cũng chưa gặp. Ngoan bất thường như zậy đó, học từ sáng đến tối mờ mịt, rồi ba cái sinh hoạt chủ điểm giữa tháng, cuối tháng, lễ lớn, quý...Cuối tuần mà rảnh xíu lại lóc cóc theo anh đi những chỗ gần gần để góp kinh nghiệm, còn không có thời gian đi làm thêm nữa á. Thôi thì...

Gì thì gì, cũng chờ tóc em dài cái đã...

Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

Chuyện mùi

Không biết có đứa nhỏ nào kì cục giống mình không, chứ hồi mình còn bé, mình rất là thích rúc đầu vào nách mẹ rồi ngủ. Mẹ mình càng đẩy ra, bảo hôi lắm, khùng quá đi, tránh mẹ ra thì mình càng rúc đầu vào, bảo là thơm lắm, mẹ cho con ngửi tí đi, mẹ nhá Vừa rúc đầu vào nách vừa đút chân mình xuống dưới chân mẹ, trên thì thơm dưới thì ấm, mình ngủ ngon kinh khủng. Sáng nào mẹ dậy cũng than mỏi, la bài hãi bắt mình ngủ riêng mà ứ được. Vì cứ đêm đêm nhớ mùi mẹ mình lại ôm gối vào xin...ngửi nách

Khi mình lớn tí nữa, mẹ mình hay đi xa là mình ngủ với bà ngoại. Với bà ngoại thì hông có gối đầu lên tay rồi rúc vào nách được, vì ngoại già rồi, mình mà "manh động" thì ngoại chẳng ngủ được với mình. Vậy là mình cứ tụt dần dần xuống, úp mặt vào bụng, rồi sờ ti ngoại (giờ nhớ lại thấy mình nham nhở thiệt
). Thấy mình tụt dữ quá ngoại mình lại ủn mông mình lên, đánh cái đét vào mông mình, híhí. Nửa đêm mình lại tụt xuống, úp mặt vào bụng và...sờ ti Hai ngoại cháu cứ đẩy lên đẩy xuống như zậy suốt đêm. Mình ghiền mùi của ngoại hông kém gì mẹ, ôm ngoại ngủ còn được nghe mùi dầu xanh thơm thơm dịu dịu nữa kìa

Đến khi mình bị bắt ngủ một mình, thì mình ngủ úp. Ngủ úp, tức là ngủ nằm sấp vùi mặt xuống gối của mẹ mình, mũi cứ hít lấy hít để cái mùi quen thuộc, rồi cố gắng trấn an mình nhắm mắt lại ngủ rồi trời sẽ nhanh sáng. Vì nhát quá nên có khi mình còn dùng gối tấn thành một cái "pháo đài", nằm úp mặt và trùm mền kín mít cho đỡ sợ ma. Biết là ma nó cũng chẳng thèm sợ mấy cái gối, nhưng làm pháo đài như zậy thì coi như tự trấn an mình


Mình còn ghiền mùi của bố nuôi. Híhí. Nhớ có lần đọc tờ Áo Trắng, có cái tản văn Mùi của bố, kể về một cô bé cứ giặt áo cho bố, xếp áo xong cất vào tủ là đứng ngây người hít hà cái mùi dễ chịu...Mình ngạc nhiên lắm, vì sao mà giống mình quá, mình chẳng giặt áo nhưng lúc mình xếp quần áo cho bố nuôi thì mình rất là thích nằm lên quần áo. Thơm gì mà thơm quá. Hí hửng đem kể chuyện đó cho bố nghe, bố mình cười quá chừng. Bố mình bảo mồ hôi thì hôi rình chớ thơm gì đâu mà con thích ngửi. Nhưng mình vẫn thấy mùi đó rất đặc biệt, chỉ bố mình mới có, chứ có ai giống vậy nữa đâu.


Lại nhớ năm lớp 4, mình rất thích cô chủ nhiệm mình, cô Thanh Bình. Vì cô rất thơm, thơm đến mức mỗi khi cô đi ngang qua là mình lại hít thiệt sâu cái mùi của cô. Rồi đi học thêm ở nhà cô, mình cũng cầm cái dây buộc tóc của cô mà thắc mắc sao nó thơm quá
Nhà cô chỉ cách nhà mình 3 cái nhà, hồi mình được chọn đi thi kể chuyện thì tối nào cũng phải đến nhà cô để cô tập. Rụt rè mãi mình mới dám hỏi cô cái zụ mùi. Cô cốc đầu mình rồi bảo "Con nhỏ này đúng là tồ thiệt". Câu đó làm mình nhớ hoài, vì ai nghe mình thắc mắc cái zụ mùi cũng bảo mình tồ

Những năm sau này mình đi học, hông có cô chủ nhiệm nào mà mình ấn tượng bằng cô Thanh Bình hết, nên cái mùi của cô làm mình nhớ hoài. Mấy lần về nhà tót qua thăm cô cũng tò tò theo nghe mùi của cô. May quá, vẫn còn

Mới hồi năm nhất chớ đâu, mình đi chơi với thằng bạn thân. Nó đèo mình. Mình hoảng hốt la làng. Sao cái mùi của ông không giống hồi cấp 3 nữa? Nó hỏi, ủa sao không giống ? Mình nói hồi cấp 3 nó hay đèo mình về, mùi của nó không giống bây giờ, mình quen với mùi kia rồi, mùi bây giờ lạ lắm. Nó cũng kêu trời với mình luôn. Nhưng thiệt sự, mình thấy thằng bạn thân mình nó xa lạ làm sao í, khi mình không nghe được cái mùi quen thuộc của nó

Năm 12, lúc thầy mình kể chuyện Hoàng đế Napoleon khi thắng trận sắp trở về thường cho quân sĩ về trước dặn Hoàng hậu Joséphine rằng "Nàng đừng tắm, để ta được yêu mùi mồ hôi của nàng", thì mình ngồi ở dưới vênh mặt lên với nhỏ Mén. Đó, cũng có người kì quặc giống mình, thấy hông ?


Thiệt ra, mình thấy mình cũng đâu có kì quặc lắm đâu. Vì đó là cách mình nhận ra những người mình thương. Chỉ cần ngửi mùi, mình sẽ biết mùi đó của mẹ, của ngoại, của bố nuôi, của cô giáo hay của bạn thân. Ừ, chỉ cần được ngửi những mùi quen thuộc, mình sẽ thấy yêu thương và bình yên thật gần

*Nhân một buổi tối nói chuyện với cô Sóng Nhỏ về mùi

Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010

Điều còn ở lại

Đã có rất nhiều nước mắt và nụ cười cho những ngày vừa trôi qua. Đã có những tình yêu mới được hình thành bằng chai nước và bánh ú, bằng những ngón tay co duỗi ra hiệu qua kính xe...

Sao mà muốn những ngày này dừng lại mãi mãi. Những ngày ngó biển ngó trời ngó mây ngó núi trôi vùn vụt bên ngoài cửa kính. Ngó những nụ cười. Những phiên chợ xép. Những ngày ăn trưa ở một nơi và ăn chiều ở một nơi khác. Những ngày đong đưa ban công xứ lạ, một mình.

Sẽ nhớ cuộc sống "bầy đàn" này lắm. Nhớ những lúc ăn cơm phải mời mỏi cả miệng từ trên xuống dưới :"Dạ tao mời thằng chồng, mời con chị cả, chị 2, chị 3,... mời đến gái út, mời Bổ thận tráng dương, mời đồng hương đồng khói, mời cả nhà ăn cơm" Nhớ lúc nhận phòng mếu máo với cái vali nặng khủng khiếp, mấy bạn trai ga lăng xách dùm, 2 tay 2 cái chạy băng băng rồi le lưỡi thở. Nhớ những lúc papa đi kiểm tra xong là hong ngủ, dựng sòng bài bạc, cười rú lên giữa khuya như ma. Nhớ những lúc run run đứng hướng dẫn trước hơn 45 cặp mắt tròn xoe xảo quyệt. Nhớ ba chiếc xe tròn vo ì ạch vượt đèo mà tụi nó la hét chói lói, bảo bác lái xe vừa lái vừa múa con bướm với tụi nó. Nhớ vũ điệu K08 ĐHSG kinh dị đã làm cho các bạn Quảng Bình cười lăn và khóc thét. Nhớ những anh HDV zui tính và yểu điệu, rừng rú và nhõng nhẽo. Nhớ cả lời papa càu nhàu vì cái lục lạc ếch : "Con sao mà giống như con bò sữa quá, đi tới đâu là lục lạc kêu leng keng tới đó, thầy không ngủ được nè"

Tất nhiên cũng có những lúc cô đơn mênh mang cùng cực. Cũng có những lúc yếu đuối mềm lòng, mỏi gối chùn chân. Và trốn bạn trốn thầy đi khóc một mình. Nhưng không sao, chị 4inu đã nói "vì nước mắt cũng quý như nụ cười, nếu em biết yêu thương." Vậy nên không sao. Niềm vui và nỗi buồn cũng giống như nốt thăng và nốt trầm, có đủ nốt thì bản nhạc cuộc sống mới thú vị. Ai cũng sẽ có lúc thấy mình cô đơn với những nỗi niềm riêng. Chỉ tự dặn mình là không cô độc, vì còn có bạn bè và mọi người xung quanh. Chắc chắn là không sao mà

Và đi để biết mình thương sao mà thương một mảnh đất chưa quen. Biết mình yêu quý vô ngần sự yên bình mà mình đang có được. Xen giữa những lúa xanh, dừa xanh, làng nhỏ và chợ xép là những tấm bia căm thù, những nghĩa trang rộng mênh mang trắng xóa, nhắc mình nhớ về một thời xa xa đỏ lửa, nhớ những người đã nằm lại vĩnh viễn, tuổi hai mươi chưa tròn...

Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Thành cổ rộng sao đồng đội tôi nằm chật
Mỗi tấc đất là một cuộc đời có thật
Cho hôm nay tôi đến nghẹn ngào

Và đi để hăng hái đánh dấu vào bản đồ một vùng đất mới mà mình đã đến. Để lưu vào điện thoại những số taxi bắt đầu bằng mã vùng lạ. Đi để thử ốc luộc và sung muối, để biết Mường Lát hoa về trong đêm hơi, để thấy con cháu cô Mỵ với anh A Phủ đêm đêm vẫn vác gậy chọc thủng sàn nhà nhau. Đi để xóa nhòa khoảng cách Bắc Nam, để thấy nụ cười ở nơi nào cũng hồn hậu tươi rói

Điều còn ở lại, chỉ là tình yêu ngập tràn.